Phố kia có một đại gia,
Bỗng lăn ra ốm, cả nhà phát lo.
Giải bùa, trừ ngải, thầy Mo, cô Đồng.
Chín phương, tứ vái lung tung,
Mãi ông chẳng khỏi, cũng không nói cười.
Họ hàng bàn nát nước rồi
Đã tìm đất đẹp, tiễn người đi xa.
*
Cuối tuần bà chợ chưa về,
Ô Sin Hăm mốt lau ba tầng nhà.
Phòng ông lấn ná lau qua,
Cúi người, khom gập phập pha phập phồng.
Bỗng nghe rõ tiếng của ông:
“Ta nay sắp chết, muốn trông ti mày”.
Thương ông, Sin cởi ra ngay,
Hết quần, tới áo, dầy dày thiên hương.
Bỗng ông bật dậy khỏi gường,
Ô Sin khoác vội, ra đường gọi to:
“Bà ơi, làng nước, cậu cô,
Cháu nay chữa khỏi bệnh cho ông rồi!”
*
Ông hàng xóm chạy sang chơi,
Nghe chuyện, về bảo: “Vợ ơi, chữa liền”.
Bà rằng: “ông rõ thật điên”,
Nhưng rồi bà cũng tụt liền ngay ra.
Vừa trông ngồn ngộn thịt da,
Ông nhà nấc cụt, ngã ra lăn kềnh!
*
Xóm làng được bận thất kinh,
Cũng liều thuốc ấy, nhưng hình sai thang!
Mới hay chữ nghĩa dở dang,
Học đòi nửa đoạn, bỏ làng mà đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân