Người lo giấu đất
mấy lô,
Giấu xe mấy cái,
giấu bồ mấy nơi.
Còn tôi, xưa vốn
"dở hơi",
Giấu được ít vốn,
hưu rồi đem khoe.
Có lần vợ giận,
canh me:
“Rõ hâm! tiền
thiếu, ích gì văn thơ.
Chữ nhiều chỉ tổ
ngu ngơ,
Những điều em
muốn, anh lo được gì?”.
Bực mình, tôi
vạch ra khoe:
"Tóc nhiều
sợi bạc, dáng đi hơi còng.
Lại thêm gan ruột
rối tung,
Sỏi đầy hai thận,
cái ngồng vẫn nguyên.
Chòm râu cái
thẳng cái xiên,
Miệng to toang
hoác, vẹn nguyên tiếng cười.
Hai con thành bốn
đủ đôi,
Thêm ba đứa cháu
- người ngoài đang mong".
Thôi em hãy tạm
bằng lòng:
"Của, Tiền
tuy ít nhưng không kém đời!
Biết đâu vật đổi
sao dời,
Trúng số độc đắc,
khối người phát ghen"!
Bài đã đưa lên trên Facebook từ 10/9/2014
(https://www.facebook.com/men.phamthi/posts/787014014694566?notif_t=feedback_reaction_generic¬if_id=1505048702225438)
Từ 1 nay đã lên 10
Trả lờiXóaTay không nay đã thành người dư ăn.
Tuy còn lắm chuyện khó khăn,
Cứ bằng lòng thế để lần sau lo!