Nghỉ hưu là bước ngoặt của cuộc đời,
Khi đủ tuổi, đến thời gian gác kiếm,
Vui, tự hào về tháng năm cống hiến,
Thoảng chút buồn nghĩ lại buổi chia
tay.
Đã hết “đương”
và vĩnh viễn từ nay
“CỰU SĨ QUAN”,
người của thôn, của phố,
Chuyển sinh
hoạt về với phường với tổ,
Quanh mình giờ
là Cô, Bác, Chú, Anh.
Vì đã hưu nên dẫu tóc chẳng xanh
Không phải nhuộm để dối mình còn trẻ,
Chẳng đau đầu với nghìn phương trăm kế,
Chẳng phải chờ, nghe ngóng, đợi nâng
lương.
Làm “hưu nhân”
thanh thản với đời thường:
Không án lý,
họp hành ghi kín sổ,
Cảnh phục,
quân hàm xếp sâu trong tủ
Điện thoại dồn
đâu vội mở ra xem.
Từ ngày ấy là hết chặng làm “quan”
Thành “thứ dân” suốt phần đời còn lại.
Lời thề xưa thấm trong ta mãi mãi
Nguyện sáng trong không thể lẫn vàng
thau!.
Nghỉ hưu rồi nhưng
đã thực nghỉ đâu:
Người cùng phố,
gia đình và lớp trẻ
Vẫn gọi mình như
đã thành thông lệ
Nên càng cần
vững toàn diện, toàn thân.
Rảnh việc quan, hiểu hai chữ “LÀM DÂN”,
Chuyện học hành, chuyện người cao
tuổi,
Chuyện họ hàng, chuyện nhà chuyện hội,
Chuyện bon chen, chuyện vần vũ thế
gian...
Về nghỉ hưu
trở thành “Cựu Sĩ quan”
Nhưng chất
lính suốt đời không thay đổi.
Vẫn rạch ròi,
đầy lạc quan, sôi nổi
Sống có tình, nhân,
nghĩa, đễ, hiếu, trung.
Chẳng ai bắt vẫn tự nguyện “Ba cùng”:
Ở, ăn, sống chung một nơi cư trú,
Thẻ lĩnh lương gửi dân cầm chẳng ngó,
Chơi khuya về không quên ngủ cùng
“Dân”.
Tuổi Lục tuần
đôi lúc rực “Hồi xuân”,
Thấy bóng hồng
thoáng gợi lòng ao ước.
Vướng trăm
điều dùng dằng không cất bước
Đã hưu rồi,
bảo dưới - cãi chẳng nghe!
Rảnh họp hành, luôn dịp ghé thăm quê,
Lúc hiếu, hỉ, khi lại lo việc họ:
Thương quê nghèo, thương cảnh đời gian
khó
Muốn giúp nhiều nhưng “Lực bất tòng
tâm”.
Trở lại nhà
nhiều bữa chẳng dọn mâm:
Mỗi một mình,
tự xoay trần làm chủ.
Bà lên chức
thành ra ông xa vợ,
Nhà thêm người
mình bỗng hóa cô đơn.
Sẵn thời gian, muốn hiểu biết trăm
miền
Đi du lịch, thăm lại nơi chốn cũ,
Dạo phồn hoa, viếng danh lam cẩm tú
Yêu đất này, bao cảm xúc đầy vơi.
Lúc rảnh rang kiểm ngẫm hiểu sự đời
Quên giận,
ghét để nương theo quy luật.
Tự bằng lòng
đo những điều được-mất,
Ngẩng cao đầu
thanh thản giữa nhân gian.
Thế mới hay: hưu đâu được thanh nhàn
Là “Công bộc” chắc suốt đời vẫn thế!
Hưu sự nghiệp, còn việc đời đâu kể
Chặng đường dài phía trước vẫn đợi ta.
Cuộc đời này
đâu chỉ máu và hoa
Còn nặng gánh
với nước làng, dòng họ,
Luôn vững chí
như ngày trong đội ngũ
Trái tim Hồng
người “CHIẾN SĨ CÔNG AN”.
-Lương Đức Mến, ngày QTNCT
2014-
Bác làm thơ hay và hóm ghê
Trả lờiXóa