Lại sắp một Mồng
Tám tháng Ba nữa! Cũng như mọi năm, “Hoa” của mình lại là bài văn vần tự đọc tự
nghe. Có điều năm nay tặng cho 3 người:
GỬI VỢ, CON GÁI, CON DÂU
Vốn không do mẹ sinh ra,
Họ hàng chẳng phải, bạn bè cũng không.
Từ nơi xa lạ, người dưng,
Trầu Cau trao nhận nên chung mái nhà.
Sang sông từ ấy duyên xe,
Thành Con, nên Mẹ - ta về với nhau.
*
Cái thời mưa nắng dãi dầu
Nuôi trai, nuôi gái mẹ đâu ngại ngần.
Lớn lên, con cứ xa dần,
Xa trong mắt mẹ, con gần “người dưng”.
Thuở xưa Mẹ cũng đã từng,
Nên Mẹ chẳng trách, chỉ mừng thêm thôi.
*
Biết nay đã khác xưa rồi,
Mà sao Mẹ cứ bồi hồi ước mong:
Con đừng quên thuở ăn đong,
Đừng quên nền nếp cha ông đắp bồi.
Làm Dâu khó lắm con ơi,
Cứ “vô tư” mãi, ai người chịu đây?
*
Con ơi, dẫu vạn đổi thay,
Lời xưa chẳng cũ: “lệ này chẩy xuôi”!
Gái ngoan làm rạng nhà người,
Trai tài chọn bạn nối đời nhà ta.
Thân Con, Mẹ chẳng sinh ra,
Vẫn tình Mẫu Tử, quả hoa vun trồng.
*
Bây giờ thêm bé nối dòng,
Việc sinh thêm việc, ta cùng gắng lên.
Tuổi cao thường dễ than phiền,
“Xa con, gần cháu” nỗi niềm ai hay?
Dâu, Trai bận việc tối ngày,
Nghĩ suy chưa chín, cao dày xá cho.
*
Một mai cha mẹ về già,
Gánh kia, nghiệp ấy phải là các con.
Kể chi sông bể núi non,
Lẽ thường đức sáng, lòng son, đẹp lời
Dẫu Dâu, dẫu Rể con ơi,
Hiếu, Hiền lẽ ấy bao đời có sai!
-
Cho ngày 08/3/2014-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân