Nhớ sao những nét chân quê,
Gió thương trường đã cuốn đi ít nhiều.
Khắp thôn từ sáng tới chiều,
Người già ngồi nhớ những điều xa xôi.
Phố phường chưa cập tới nơi,
Mà đây vội vợi khoảng trời nhà quê.
Kim tiền len lỏi từng nhà,
Hơn thua, sanh chảnh ruột rà giảm suy.
Cọng rau, cây mía, con gà,
Xểnh ra cũng kẻ lén quy ra tiền.
Đành rằng xã hội đi lên,
Mà sao cứ thấy man miên nỗi buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân