Thơ xưa đã ấm lại trong,
Bởi người viết nặng lòng với thơ.
Đượm tình, mây, gió, rượu, hoa
Lời như châu ngọc, ý hòa sắt son.
Thơ nay thì đẻ sòn sòn,
Dù cho hay, dở, méo, tròn đều đăng.
Chỉn chu cho chí lăng nhăng,
Đậm chi một tấc vọt phăng cung Hàn.
Chúa Thơ sao chẳng lệnh ban
Để thơ trở lại vốn nền của Thơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân