Xưa nay, vốn hay
đọc truyện trinh thám, ưa xem phim dã sử lại từng ngồi “nghe án” mấy chục năm
nên cụm từ “bịt đầu mối” với tôi thường được hiểu (theo bệnh nghề nghiệp) là “che đậy, giấu đi khâu
chính có tác dụng chi phối các khâu khác, từ đó có thể bưng bít sự thật hòng
không cho người khác tìm hiểu toàn bộ sự việc hay ngăn chặn chứng cứ để giấu
tội,...” (A: to cover up a clue, to
suppress evidence; H: 掩盖线索, 压制证据 ).
Nhưng tôi đã nhầm và hiểu chưa kỹ!
Chuyển xẩy ra cách đây ngót chục năm, trên đường tôi từ Nam ra Bắc
trong chuyến xuyên Việt lần thứ 3.
Hồi ấy cũng dịp cuối tháng 4 đầu tháng 5 nhưng vì chưa biết đến Fb
nên chả có lưu trữ gì. Chỉ nhớ rằng;
Buổi sáng ngồi với bạn bè ở cửa Thuận An, vui chuyện được cô giáo Lưu đọc
bài:
“Bà đi chăm cháu cho tau,
Khi nào Cu lớn thì mau mà về.
Mới đi từ sớm đến khuya,
Thằng cu đã nhớn vội về giỗ cu”.
Cả bọn cười rũ!.
Chia tay Huế, ra
Quảng Trị. Trên đường đi vẫn rôm rả chuyện xứ mộng mơ thì lái xe bảo “đến Đông
Hà rồi”! Bởi không định đi Lao Bảo nên dừng tại chợ này mua bán vài thứ làm
quà! À chuyện không vào Lao Bảo là do đợt trước mua được cái áo Thái mấy chục,
về nhà khoe vợ bảo: y chang áo Tầu 10 nghìn đầy trên chợ Cốc Lếu, nên cạch!
Vừa nghĩ tới đó, xe đã xịch ở cổng chợ. Chợ Đông Hà rất lộng gió,
nhất là trên tầng và nghe thổ công bảo họ hay nói thách nên cảnh giác cao.
Mình cùng vài người leo lên tầng, vào khu thời trang định bụng chọn
mấy thứ về nịnh đầm chút! Òn ã tiếng chào mời, cảnh chen chúc, một hồi thế nào
ngõ quanh mình bị vây giữa mấy cô trẻ, xinh, diện, miệng liến thoắng: “mua của
em đi anh”, “mua em đi anh”, “mua cái bịt đầu mối của em đi anh”,...
Nghe cụm từ quen quen, ngồ ngộ mình quay lại. Cô chủ hàng diện và
trang điểm kỹ, cầm một bọc vừa vừa giơ tận mặt mình cất giọng rất dễ thương: “Hàng
Thái đó anh, cái bịt đầu mối này bà xã hết chê luôn”...Chưa kịp phản ứng cô ta
đã dúi vào tay cái túi và lôi ra mấy cái! Nhìn vào, mình phát hoảng, rụt tay lại
và thế là túi hàng tung ra rơi xuống đất. Mấy cái soutien-gorge, Sous-vêtement
khác giới (mà ở nhà bà xã tôi gọi là “đồ
nhóc”) rơi ra, có cái còn mắc cả vào tay mình, lúng túng gãi tai nó lại
treo lên đầu. Mọi người đua nhau cười, có chị đứng tuổi còn nói: “rơi hết bịt đầu
mối của em nó ra rồi, anh mua đi”!
Nhìn quanh chả thấy bạn và lính mình đâu tôi đành đồng ý lấy, trả
tiền rồi rút lẹ!
Về nhà, mãi 2 hôm sau mới dám khoe với vợ, bả cười bới, lọc ra đếm
rồi bảo: “so với ngoài này rẻ chán, để Chủ Nhật về em cho mấy cô, mấy dì, mấy
cháu chứ loại này bọn em không mặc được, bé quá!”
Thế đấy hóa ra BỊT ĐẦU MỐI còn có nghĩa là cái ấy chứ không chỉ
trong việc án lý và cũng vì vậy CÁI ẤY CŨNG LÀ ĐẦU MỐI!
Đúng là “đi quãng đàng học sàng khôn”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân