Chào mừng bạn đã ghé thăm,
Chúc bạn Vui, Khỏe, quanh năm Phát tài.
Nỗi niềm muốn nối vòng dài,
Kết giao muôn nẻo, tương lai nối gần.
-*-
Địa chỉ: SN 328 đường Hoàng Liên, thành phố Lào Cai, tỉnh Lào Cai
ĐT DĐ: 0913 089 230 - Email: luongducmen@gmail.com.

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Đám cưới chẳng giống ai

Mùa cưới nhớ lại chuyện mình,

Ba mươi năm trước – mà kinh đến giờ !

1. “Ăn hỏi và dẫn lễ”:

Chỉ còn ít hôm nữa là Tết 1982 (Nhâm Tuất) nhưng vì công việc không xin phép nghỉ được. Việc xác minh Lí lịch của PTM, Lưu Long làm đã xong, Phòng Tổ chức duyệt hôm 23 Tết. Riêng chuyện “ra mắt” và báo cáo gia đình thì chưa làm được. Mãi Thứ Ba 19/01/1982 (25 Tết) cả 2 chúng tôi mới được nghỉ. Hai đứa không kịp sắm gì, chỉ báo cáo nhanh với cơ quan 2 bên rồi ngược tầu về ngay. Trên tầu gặp Nguyễn Bá Hanh (học cùng tôi năm cấp II, lấy Vân là con gái thầy Nhẫn. Năm 1988 chuyển vào Lâm Đồng) tôi viết thư về nhà nói ý định cưới và “phân công” trách nhiệm cho gia đình và các em (Bố Mẹ lo lợn, gạo; Cô lo rượu; Thím lo chăn màn; Dì giúp rau dưa, mời khách gần; Thuộc lo trang trí; Thức lo bắc rạp, mời khách xa...). Thư được gửi đến Thức (ngày dó chưa đi thoát ly) và đêm đó về đến nhà, cả nhà lo rgực hiện ngay.

Tôi và HM xuống ga Lu đi xe đạp tiếp lên Gia Phú.

Đến Bến Đền đã 10 giờ đêm. Khi đó gia đình còn ở tạm lán nương trong lòng hồ Chính Tiến. Lần mò mãi, vưpựt 2 quả đồi, gần nửa đêm mới tới nhà. Nhạc phụ chắc cũng chả nhận ra con rể vì mới gặp một lần, trời lại tối.

Tôi từng được cha dạy: “Phối thất chi tế, vạn phúc chi nguyên”, việc hôn nhân là cội nguồn của mọi hạnh phúc, đó là công việc trọng đại nhưng vì thời gian, vì hoàn cảnh công tác nên khó có thể vẽ ra nhiều thứ được. Hơn nữa ngày xưa các cụ đặt ra đủ lệ bộ thiêng liêng, đôi khi phiền toái để nhằm làm cho đôi trẻ thấy có trách nhiệm với nhau, với gia tộc và với phép nước. Chúng tôi đương nhiên nhận thức được nên khỏi phải thử thách và tôi đã thuyết phục được bố mẹ vợ. Thương con, bố mẹ đồng ý cưới vào 28 Tết (Mà còn ngày nào nữa ?) và cĩng không đợi phải thống nhất với anh trưởng là Hồng ở cách đó 3 km (anh đã mất năm 1998).

Sáng 26 tôi đạp xe về Phong Niên, còn HM xắn quần đi mời khách, các anh, chị em được gọi vào nghe thông báo và lo cỗ bàn.

Cũng may mà năm đó mẹ nuôi được một con lợn to (169 Kg), gạo, gà, rau nhà có sẵn, chăn màn thím tôi (bán hàng vải ở chợ Km 36) đã đưa sang. Họ mạc quanh cả, không mời xa nên khỏi lo.

Yên tâm, chiều 27 đoàn đón dâu gồm : tôi, bố (mất 1997), thím Bính (mất 1988), em Vinh (lấy chồng ở Làng Cót, Hà Nội) sang nhà cô Thị (mất 1992) ở Sơn Hải, gần Gia Phú tập kết (để mai sang nhà gái cho gần !). Trước lúc đi, tìm mãi không thấy đuôi lợn đâu, bố chửi um lên (Thức đã lấy chia cho trẻ con !). Bên thím Bính mổ lợn Tết, tôi sang cắt lấy đuôi, không kịp cạo lông, cầm đi luôn. Dọc đường một xe hỏng, ýim tôi phải quay trở về. Sáng hôm sau cô tôi dậy sớm, nấu xôi rồi sắp lễ. Thấy Thủ thì to (lợn 169 Kg) đuôi thì bé (lợn 80 Kg) khó sắp nên tôi bỏ không dùng đuôi đó nữa.

Như thế, có lẽ hiếm ai tự đi hỏi vợ và có cách dẫn lễ như tôi.

2. Ngày cưới:

Sáng Thứ Sáu 22/01/1982 (28 tháng Chạp năm Tân Dậu), từ nhà cô, tin vào anh Tầu dẫn đường, tôi đi trước tiền trạm. Ai ngờ cả đoàn đón dâu bị lạc quanh đồi Tên lửa (gần Ga Làng Vàng) mãi gần 12 giờ mới tới. Tìm mãi không thấy bát hương, lại có ông rỉ tai nói với bố tôi: nhà này đi Đạo nên bố tôi lo. Tôi động viên, không ngại, vì CA đã xác minh rồi.

Ăn uống xong, 1 giờ xin rước dâu. Tôi lai cô dâu trên chiếc xe đạp gắn với tôi cả mấy năm Đại học. Mệt phờ.

Về tới nhà gần 4 giờ chiều, Vừa kịp (ngày ấy không có ô tô cũng chẳng có xe ôm, chỉ vài xe đạp tàng) khách khứa đang ngồi kín các mâm.

Kíp thế mà vẫn vui, không nợ nần gì, vẫn đủ lệ bộ.

Hồi đó, căn nhà cháy trong cuộc chiến 02/1979 gia đình chưa làm lại được.Vợ chồng Thuộc-Nghị dựng nhà nhỏ trên nền nhà cháy, bố mẹ và các em dựng lều ở nền cũ (nơi nhà ở bây giờ).

Tối mọi người ra về, tìm chả thấy cô dâu, Thì ra đưa đoàn nhà gái về xong vợ tôi lao vào bếp nấu nướng, dọn dẹp rồi ra đầu hồi ngồi khóc ! Đêm Tân hôn chúng tôi ngủ bên nhà Thuộc, mỗi đôi một gian. Chẳng giường, chiếu, quần áo cưới ! Tất cả chuẩn bị và tiến hành mọi Lệ Tục chỉ có 5 ngày ! (Tôi chả hiểu sao nhiều người cứ vẽ ra rắc rối cho hai bên, nợ nần cho đôi trẻ !). Khi đó Nghị vừa sinh cháu Thuận được hơn hai chục ngày. Sáng sau, mẹ sang gọi hai đôi mới dậy. Tôi viết bài thơ:

Xuân về thêm đượm Hương say,

Vui lên em hỡi - phút giây tiên bồng.

Khi xưa hôn má em Hồng,

Nâng niu anh để làm chồng hôm nay.

Bóc tờ Lịch mới trao tay:

Đất lề, Quê thói - Đợi ngày Tròn, Vuông.

Bạn bè 2 đứa, vì vội không mời được ai, chỉ có mỗi Lưu Long thay mặt cơ quan CA lên dự và chụp ảnh. Cuộn Phim để trong Vali Long đã làm mất.

3. Cưới xong:

Sau Tết chúng tôi xuống Yên Bái và bắt đầu cuộc sống mới.Vì điều kiện công tác (tôi đi Biên giới, lúc về HM lại đi cơ sở. Lúc 2 đứa ở nhà lại không đúng ngày) nên mãi 10/9/1982 chúng tôi mới lấy Giấy công nhận kết hôn (8 tháng sau cưới, lúc đó đã chửa Huyền Thương được hơn 3 tháng !). Xin được một gian tập thể, giường cá nhân, bàn ghế cơ quan, thiếu thốn đủ thứ, 2 bên không ai chi viện gì. Đến lúc Huyền Thương 3 tháng tuổi mới đóng chiếc giường đôi đầu tiên. Lúc Hải Thương 4 tháng mới đóng thêm một giường và một tủ. Từ tháng 2/1982 đến khi rời YB về Lào Cai chúng tôi chuyển chỗ ở 2 lần. Năm con gái 10 tuổi mới có đất (328 đường Hoàng Liên) và thêm 10 năm nữa (2002) mới xây được.

Nhiều lúc kể lại chuyện mình, chẳng mấy ai tin - Nhất là thời @ nay. Nhưng đó là chuyện thực và nghĩ kỹ thì ngày ấy cũng chẳng làm khác được!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân