Gần nhau mọi việc là thường,
Khi vợ đi vắng trăm đường rối lo.
Bà về thu mùa, Mẹ đi học vắng, Cô Hoà làm ca
Bố về đến nhà, Mệt phờ râu cáo, Chúng con nhốn nháo, Bố quát om sòm.
Con vội đi luôn , Gọi em tắm rửa, Sau ra cài cửa, Giúp bố nhặt rau.
Nhiều bếp sợ lâu. Bố dồn hai bếp: Nồi cơm, “ốp nếp”, Rau: luộc, sào luôn.
Khi màn đêm buông, Bố, con xong bữa. Con thu bát đũa, Bố giặt áo quần.
“Bông hoa nhỏ” xong, Con vào bàn học,
Em lên giường ngủ. Miệng nhắc mẹ hoài.
Bố mắng: ngủ yên, Con ngưng học bài , Nghêu ngao trêu bố:
Nhớ khi mẹ vẫn ở nhà,
Lúc đùa bố gọi mẹ là : “tăng âm”.
Bây giờ việc dồn đến chân,
Cái “âm” của bố có phần “tăng” hơn[1] !
Lúc đùa bố gọi mẹ là : “tăng âm”.
Bây giờ việc dồn đến chân,
Cái “âm” của bố có phần “tăng” hơn[1] !
[1] Tôi đọc cho Huyền Thương chép gửi thư cho mẹ cháu đang học Chuyên tu tại Trường CĐMGTW
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng nguyên tắc cộng đồng và sở nguyện cá nhân